Anh có thích nước Mỹ không ?
Anh có thích nước Mỹ không ?
"Anh có thích nước Mỹ không? "xoay quanh hành trình tình yêu và trưởng thành của Trịnh Vy, đan xen giữa hai mối tình đầy bi kịch với Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh. Câu chuyện bắt đầu khi Trịnh Vy, một cô gái trẻ tràn đầy năng lượng, bước vào đại học để theo đuổi Lâm Tĩnh – người cô yêu từ nhỏ. Tuy nhiên, Lâm Tĩnh đột ngột sang Mỹ, để lại cô trong nỗi thất vọng. Tại đây, cô gặp và yêu Trần Hiếu Chính, một chàng trai tài giỏi nhưng lạnh lùng. Mối tình của họ đẹp nhưng sớm tan vỡ khi Trần Hiếu Chính chọn sự nghiệp và cũng rời sang Mỹ.
- Trịnh Vy (Ngọc Kê)
Tính cách: Ngây thơ, lạc quan, mạnh mẽ, và đầy nhiệt huyết khi còn trẻ; trưởng thành và kiên cường hơn sau những tổn thương tình cảm.
Vai trò: Nhân vật trung tâm của câu chuyện, là cô gái trải qua hai mối tình sâu đậm với Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh. Trịnh Vy đại diện cho hình ảnh tuổi trẻ đầy khát khao nhưng cũng phải đối mặt với những mất mát không thể tránh khỏi khi lớn lên.
Hành trình: Từ một cô sinh viên mơ mộng theo đuổi tình yêu, cô dần học cách đối diện với sự tan vỡ và tìm kiếm sự bình yên trong cuộc sống.
- Trần Hiếu Chính
Tính cách: Thông minh, lạnh lùng, tham vọng, và sống nội tâm.
Vai trò: Người yêu đầu tiên của Trịnh Vy, một chàng trai đặt sự nghiệp lên trên tình cảm vì áp lực từ hoàn cảnh gia đình nghèo khó.
Hành trình: Anh rời bỏ Trịnh Vy để du học Mỹ, sau đó trở về với nỗi day dứt về tình yêu dang dở, nhưng số phận nghiệt ngã (bệnh hiểm nghèo) khiến anh không thể bù đắp cho cô.
- Lâm Tĩnh
Tính cách: Điềm tĩnh, trưởng thành, dịu dàng, và đáng tin cậy.
Vai trò: Crush thời thơ ấu của Trịnh Vy, người từng rời bỏ cô để sang Mỹ vì biến cố gia đình, sau đó trở về với mong muốn bù đắp và mang lại cho cô một cuộc sống ổn định.
Hành trình: Từ một chàng trai xa cách trở thành người chồng của Trịnh Vy, nhưng anh luôn đứng trong bóng mờ của mối tình giữa cô và Trần Hiếu Chính.
Câu chuyện bắt đầu với Trịnh Vy (còn gọi là Ngọc Kê), một cô gái ngây thơ, lạc quan và tràn đầy năng lượng, sống trong ký túc xá đại học ở Trung Quốc những năm 1990. Từ nhỏ, Trịnh Vy đã nuôi giấc mơ được ở bên Lâm Tĩnh, chàng trai hàng xóm mà cô thầm yêu suốt thời thơ ấu. Với tính cách mạnh mẽ và quyết tâm, cô thi đỗ vào trường đại học nơi Lâm Tĩnh đang học, với hy vọng sẽ chinh phục được anh.
Tuy nhiên, ngay khi Trịnh Vy bước vào cuộc sống đại học, cô phát hiện Lâm Tĩnh đã đột ngột biến mất không lời từ biệt. Anh rời bỏ cô và gia đình để sang Mỹ, để lại Trịnh Vy với nỗi đau và sự hụt hẫng. Trong lúc tuyệt vọng, cô gặp Trần Hiếu Chính, một chàng trai thông minh, lạnh lùng nhưng đầy tham vọng, người dần trở thành điểm tựa mới trong cuộc đời cô.
Mối quan hệ giữa Trịnh Vy và Trần Hiếu Chính
Trịnh Vy và Trần Hiếu Chính bắt đầu mối tình đầu đầy nhiệt huyết nhưng cũng không kém phần sóng gió. Trịnh Vy bị cuốn hút bởi sự nghiêm túc và sâu sắc của Trần Hiếu Chính, trong khi anh lại dần mở lòng trước sự chân thành và tươi sáng của cô. Tuy nhiên, mối quan hệ của họ không suôn sẻ vì sự khác biệt trong tính cách và hoàn cảnh. Trần Hiếu Chính xuất thân từ gia đình nghèo khó, luôn mang áp lực phải thành công để thoát khỏi cuộc sống cơ cực. Anh đặt sự nghiệp lên trên tất cả, kể cả tình yêu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Hiếu Chính nhận được học bổng du học tại Mỹ. Đối mặt với lựa chọn giữa tình yêu và tương lai, anh quyết định rời bỏ Trịnh Vy mà không một lời giải thích, để lại cô trong nỗi đau tan vỡ lần thứ hai. Trịnh Vy dần trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng vết thương lòng vẫn âm ỉ.
Sự trở lại của Lâm Tĩnh
Nhiều năm sau, khi Trịnh Vy đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ độc lập, làm việc trong một công ty lớn, Lâm Tĩnh bất ngờ quay về từ Mỹ. Anh giờ đây là một người đàn ông thành đạt, điềm tĩnh và trưởng thành. Qua những lần gặp gỡ, Trịnh Vy biết được lý do anh rời bỏ cô năm xưa: gia đình anh tan vỡ vì scandal ngoại tình của cha anh, khiến Lâm Tĩnh cảm thấy xấu hổ và chọn cách rời xa tất cả để làm lại cuộc đời.
Lâm Tĩnh bày tỏ mong muốn nối lại tình cảm với Trịnh Vy, và cô dần dao động trước sự chân thành của anh. Hai người bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng trong lòng Trịnh Vy vẫn còn bóng dáng của Trần Hiếu Chính.
Sự tái hợp và bi kịch
Trần Hiếu Chính cũng trở về Trung Quốc sau nhiều năm ở Mỹ, giờ đây là một kiến trúc sư thành công nhưng cô đơn. Khi gặp lại Trịnh Vy, anh nhận ra mình chưa bao giờ quên cô và vẫn còn yêu cô sâu đậm. Tuy nhiên, thời gian đã thay đổi tất cả. Trịnh Vy, dù vẫn còn tình cảm với Trần Hiếu Chính, không thể dễ dàng tha thứ cho những tổn thương anh gây ra.
Câu chuyện đạt đến đỉnh điểm khi Trần Hiếu Chính phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo. Anh chọn cách giấu kín và âm thầm rời xa Trịnh Vy một lần nữa, không muốn cô phải chịu thêm đau khổ. Trịnh Vy, không hay biết sự thật, kết hôn với Lâm Tĩnh, người mang lại cho cô sự ổn định và bình yên.
Cuối tiểu thuyết, Trịnh Vy sống một cuộc đời tưởng chừng hạnh phúc bên Lâm Tĩnh, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mang nỗi tiếc nuối về mối tình dang dở với Trần Hiếu Chính. Khi biết được sự thật về bệnh tình và cái chết của anh, cô đau đớn nhận ra rằng cả ba người đều là nạn nhân của số phận, của những lựa chọn và hoàn cảnh khắc nghiệt. Câu hỏi “Anh có thích nước Mỹ không?” không chỉ là lời thoại giữa các nhân vật, mà còn là biểu tượng cho những giấc mơ, khát vọng và sự đánh đổi mà họ phải đối mặt.
Anh có thích nước Mỹ không? không chỉ là câu chuyện tình yêu thanh xuân, mà còn là bức tranh hiện thực về tuổi trẻ, sự trưởng thành và những mất mát không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Tân Di Ổ đã khéo léo khắc họa tâm lý nhân vật, đặc biệt là Trịnh Vy – một cô gái từ ngây thơ, nhiệt huyết trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đầy vết sẹo tình cảm. Mối tình tay ba giữa cô, Trần Hiếu Chính và Lâm Tĩnh để lại cho người đọc cảm giác day dứt, tiếc nuối xen lẫn sự đồng cảm.
“Ai yêu trước, người ấy sẽ thua”.
“Thế giới này rộng lớn như thế, không gặp được anh, em sẽ gặp được người khác.”
“Tuổi trẻ là thời gian để đánh mất và tìm lại chính mình.”
“Có những người thích hợp để yêu, nhưng không thích hợp để lấy làm chồng.”
“Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng”.
“Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi.”
“…Con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim”.
“Hoàng tử hành tây không có trái tim… nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?”
“Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
“Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?”
“Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”.
“Thật ra yêu một người không cần phải giữ lấy người ấy, mà là để người ấy có được hạnh phúc mình mong muốn.”
“Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.”
“Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.”
“Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.”
“… Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay. “
“Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ”
“Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời”.
“…Anh rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”
“…Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác….”
Link truyện: truyenfull.vision/anh-co-thich-nuoc-my-khong/
Link sách: www.fahasa.com/anh-co-thich-nuoc-my-khong-tai-ban-2018.html
Link nghe truyện: www.youtube.com/watch?v=YixWl8I_52M&list=PLNRDCAGr_ug_cJnYsep27WbhPk2vmt1sm
Link phim: www.youtube.com/watch?v=QcpS9scpomU&list=PLvigMDpVfiS26k-DX4NlY9UAUxc_Bq3J2